Escape Plan
g như dạ minh châu, ngươi giàu không?" Mở ra thông tỏ đạo, Kim Xảo Nhi đoái lại nóng kiếm hỏi Ngụy Tác.
Ngụy Tác không nói thêm gì, lấy ra đơn viên dạ minh châu vạc vào bạch quang, đem biếu Kim Xảo Nhi. Kim Xảo Nhi rước lấy, chớ nói câu nào bay trước dẫn đường.
Địa đạo nè đồng cân đủ tặng hai người sóng vai, chẳng có quật chi trang trí năng bổ rẽ nào, phai độ gần hai tuần tra nhang thời hết. Kim Xảo Nhi ních lên cơ quan trên tường địa đạo, phai vào đơn buồng phòng chứa đầy gạo.
Thấy thế, Ngụy Tác chả lấy làm lạ, Kim phủ giàu số phận lượng phàm nhân chả vắng hơn tu sĩ, một năm nếu sử dụng nhiều tới gạo, mà Kim Xảo Nhi đẩn cửa ra thì tên cả kinh.
Bên ngoài cửa rực hoàng khí, sừng khựng mấy chục tảng keo kiệt hết trượng, như nhạc ra loạn thạch sơn cốc.
"Đó là Kim khoa cự thạch mẻ ngữ Kim gia. Chỉ lúc người bố trận thu lại sứt kỳ năng với sức phá hoại mẻ nhãn, không thời không cách nào phá giải. Vào trong suốt mẻ là bị người trưng mẻ cảm tương ứng đặng khí tức.” Thấy Ngụy Tác hết kinh, Kim Xảo Nhi nóng giọng với vẻ ngó thường: "Ta đồng cân chuẩn bị một tấm pháp phù để phăng trong suốt trận, mi chớ xuể cách xa min quá tía thước, chớ thời cứ chuẩn bị đấu đồng Kim Thân Hiên lão cẩu.”
Ngụy Tác hả hữu quen cùng thái chừng cực kì kỳ tự khắc tệ của Kim Xảo Nhi cho nên coi như chả nhỉ chộ mà lại chuyên chú quan kế Kim môn cự thạch trận.
Với khờ thức hiện tại của gã cũng không cách nào là xoi vào mười trượng trong trận, hơn nữa ngần vô khối hoàng nhan sắc đại thạch hoàn trả rành là thiệt chất. Theo ngọc phù Kim Xảo Nhi tiễn cho tên thời đồng cân cần trận mác chẳng bị kích phá, cự thạch vì pháp mẻ hóa vách có dạng dùng để tấn đánh tu sĩ trong suốt trận.
Pháp mẻ nào là để tu sĩ vào phạm vi ba trận rồi mới phát động, thập phần hữu dụng trong việc mu phục đối thủ.
Kim Xảo Nhi muốn nói rằng pháp sứt vì Kim Thân Hiên bày ra, nghĩa là là hết hai hẵng vào trong tòa lầu chín tầng?
Chỉ hơi chìm ngâm, Kim Xảo Nhi lại kích phạt một buộc thổ hoàng nhan sắc pháp phù. Hoàng khí như cát bụi rải ra, ảnh vách đơn ngữ vỏ quanh nường ta và Ngụy Tác.
Hừ nóng một tiếng, ngó như nhắc nhở Ngụy Tác, Kim Xảo Nhi bay vào pháp trận.
Theo sau Kim Xảo Nhi quành quanh co quẹo quẹo, Ngụy Tác cảm giác như thoả qua đặng hành ta lang rồi vào một bừa sảnh khúc lại phăng chừng tám, chín mươi bước, trước mắt tên sáng bừng, còn đấng trước đơn cầu chén rộng rãi, sau lưng là bừa sảnh hẹp khí vàng.
Theo Kim Xảo Nhi phăng xuống cầu thang, Ngụy Tác chộ trước mặt là một hành ta lang dài, ngó sang cửa sổng ở bên cuối, thằng biết tớ và Kim Xảo Nhi trái nhiên hẵng ở lóng hai trong suốt tòa lầu chín dạo cao nhất Kim phủ.
Trong hành ta lanh xanh biếc một màu, để từng chậu trồng tuyền Lục luỵ la song Ngụy Tác trồng tại chốn ở thiên cấp.
Ngụy Tác bây giờ tại dù đua triển Tiềm Ẩn quyết, dốc toàn sức xô tầm tầm khí tức, cũng chẳng thể thoát xuể hai mươi tía chánh Lục châu lệ la.
Đúng buổi đó, Kim Xảo Nhi như hả chuẩn mực bị sẵn, nóng lùng lấy ra đơn cái lọ, sinh ra một hòn đơn mun hỉ rồi sử dụng tay búng. Viên một dược chuẩn mực thi thể rơi trúng chậu Lục luỵ la gần hai ngươi.
Viên một rơi xuống cáu thời rã ngay, Lục luỵ la khô vàng.
Từng viên đấu nhau, Kim Xảo Nhi liên trần gian búng vào dược hoàn vào các chậu. Thủ pháp chả cần cồn dụng chân nguyên nhưng hãy chuẩn mực xác trúng mục tiêu khiến Ngụy Tác giàu phần bội phục. Xem vào Kim Xảo Nhi dàn tập nhân buổi Kim Thân Hiên ẵm quan lại tu luyện đặt vào tòa lâu chín cữ nà chẳng giá như ngày một ngày hai, tiến đánh phu búng thuốc nà chẳng hiểu đã luyện xếp bao lăm lần.
Đi qua hành lang, trước phương diện xuất hiện giờ đơn mùng sáng vàng nhạt.
Kim Xảo Nhi cười lạnh, ngón tay vạch khẽ lên cổ tay, tiết bắn ra rồi thời đơn tôn giáo kể pháp hoàn trả thành, máu hóa thành hồng nhan sắc phù văn, chạm vào kim sắc quang đãng mạc, mùng sáng lóe lên rồi rã biến, trước mặt hai người giờ lên đường đi.
Đi trải qua đó, Ngụy Tác phát hiện quành người tuyền là kim quang quẻ nhạn nhạt, như ráng từ bỏ cữ hai, toàn lâu các rành bộ đều trầm trong ánh sáng vàng, mà sau khi Kim Xảo Nhi thi cử pháp, kim quang đãng chả nhiều gì dị thường.
Vào trong kim nhan sắc quang đãng mạc, Kim Xảo Nhi gan lòng cất bước, chớ dòm vào mỗi tầng, tựa hồ khẳng định thắng dạo nối theo chẳng nhiều cấm chế, cũng chả nhiều tu sĩ khác tồn tại.
Trong toàn lầu, mỗi một cữ nhiều cấm chế khác rau thành thử tía trí cũng phò hạp theo mà Kim Xảo Nhi thoải chèo cất bước đằng Ngụy Tác cũng chẳng có thời phòng quan tiền sát.
Qua dáng nét Kim Xảo Nhi, tựa hầu hạ Kim Thân Hiên dù chẳng ở dạo chỏm thời ít nhất cũng ẵm quan tiền ở lóng bảy hoặc tám.
Nhưng thằng chớ ngờ là mới ra tới lớp chừng tư, trong gian đại sảnh giống đồng lóng một thì kim quang quẻ trước mắt chợt biến mất.
Biến hóa đột ngột nào là khiến Kim Xảo Nhi lợt lợt phương diện mày.
Ngụy Tác dìm vào chẳng ổn, vội vạc vào lẻ quang đãng quang quẻ mạc, đồng thì tế xuất Xích xáp thuẫn.
Gần như với hồi đó, quanh Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi rực kim quang.
Kim quang đãng càng sáng thời kim khí rực rỡ ràng bên trên đầu hai người càng đậm.
"Đại lạc kim trận!"
Thấy kim nhan sắc khí lưu cuồn lôi cuốn trên đầu, Kim Xảo Nhi sợ hãi tột bực van ré lên, "Kim Thân Hiên, mi dám vi phạm băng huấn! Tự ý ba trí pháp sứt trên cữ lầu này!"
"Ta vi phạm ổ huấn? Kim Xảo Nhi, mày đem người ngoài vào lầu nà cũng khác gì, mỗ dùng gia pháp cùng mày cũng được.”
Giọng nói khoác nua giàu nét rắn chắc được đấy vang lên, phía chót bừa sảnh xuất giờ một tu sĩ đầu tóc trắng xóa, kệ thây hắc nhan sắc kim bút pháp y, mặt mũi thập phần đỏ nhuận, đồng cân cỡ bốn mươi tuổi. Sắc bình diện lão âm trầm, ngó Kim Xảo Nhi và Ngụy Tác như mèo vờn chuột.
Chỉ loáng sau là kim khí ở đằng trên buộc xuống, toàn phứa sảnh ngập trong suốt kim khí, Ngụy Tác cảm giác thắng pháp thuẫn và linh quang quang tráo chìm chắc xuống, ả tuyến cũng tinh kim khí, không thấy rành đối xử phương, với thời phía trên đầu dứt dồn vách mà lại hòn vạch vàng chóe to khoảng năm thước, như mưa rào giội xuống.
"Ngươi cũng chớ rành cách phá pháp trận!"
Ngụy Tác mặt mũi đất nhe nhó kêu lên, oai sức hòn gạch vàng giáng xuống gần như ngang cùng bán lẻ giai pháp khí, rõ ràng dầu tên sử dụng bộ pháp thuẫn cũng không dạng duy trì đặng lâu. Hiện tại tên van lên như ráng cùng Kim Xảo Nhi, thiệt vào là hỏi lục bào lão đầu.
"Pháp trận nào là là của tu đạo giới bây giờ tại, ta chẳng biết cách phá! Kẻ đó là Kim Thân Hiên! Xem ra lão đâu có ẵm quan xung kích tu quây Phân niệm cảnh đệ trình nhuỵ trọng, nhưng giả vờ cỗ đặt ấp ủ cây chờ thỏ, tặng đối thó từ bỏ sinh đầu vào lưới.” Lục bào lão đầu cuống lên: "Nữ tử nà chẳng tiền xấu mà còn là biết bao Thái Bạch, chước chước không phẳng người ta song đang vào vẻ, kéo cả chúng min xuống nước!"
"Trận pháp nào là đồng cân còn cách phá điệu phẳng lực mạnh, tiến đánh tan trần lầu là phá được, nhưng trong kim hệ pháp sứt nào là chớ xuể sử dụng lôi quyết và lôi hệ pháp khí, phẳng không lôi quang làm phản xạ lại sẽ đả thương xót chúng ta.” Kim Xảo Nhi chả đang nét gàn ngược như trước, run run lấy vào mười mấy lá thổ hoàng sắc sứt kỳ, liên liên thi cử triển.
Trận kỳ xuất hiện, hoàng khí ùa ra, quành Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi hình vách chừng vô số hoàng nhan sắc bừa bãi thạch. Kim Xảo Nhi vung tay liên tục, keo kiết tảng cộc liên buổi ra những hòn vạch vàng sa xuống, Ngụy Tác dìm ra áp lực nhốt chắc thời không gấp lấy ra cỗ pháp thuẫn.
Kim Thân Hiên chợt nóng giọng: "Kim Xảo Nhi, tính nết ra mỗ hả ngó thường con quỷ sứ bịnh như ngươi, Kim món chống cự thạch mẻ nào khá lắm, nhưng mày tưởng nhiều dạng chống đặng Đại nhạc kim mẻ hả? Xem vào nơi dựa của ngươi, lão bà tử đó đấy mất rồi, kì không mày hả chớ liều mạng tới đây?"
Kim Xảo Nhi hén chộ Kim Thân Hiên nói, tay chân mềm dẻo nhũn, sắc mặt Ngụy Tác khó coi hơn mấy lần, rõ ràng nàng min chả có cách gì, chỉ đang cách từ bỏ nghĩ cách.
No comments:
Post a Comment